....trằn trọc mãi đến 3h sáng mới ngủ đc...nếu như mý mắt ko nặng trĩu xuống như mớ cảm xúc đang hỗn độn trong nó thì nó cũng muốn thức thẳng tới sáng...thức đến khoảng thời gian mà cách đấy 18 năm nó cất tiếng khóc chào đơi...
....len lỏi trong từng mạnh máu...từng nơ-ron thân kinh của nó là 1 cảm xúc khó tả...buồn hay thất vọng...1 tin nhắn gửi tới chúc mừng sinh nhật...vồ lấy điện thoại và mong rằng đó là tin nhắn mà nó cần...nhưng ko...của 1 ng` bạn...thất vọng nhưng ko quên reply cảm ơn 1 ng` đã nhớ tớ sinh nhật nó...phải chăng nó thật sự đã chẳng còn chỗ đứng trong con tim của một ai đó....
.........có những điều thật nhỏ nhoi nhưng nếu tới đúng lúc...nó sẽ có ý nghĩa to lớn hơn rất nhiều...nó rút đc điều ấy sau 1 lần vô tâm...và h thì chính no nếm trải cảm giác ấy...phải trả giá...quá đắt...ko dễ chịu chút nào........
.............có những điều mãi mãi là kỷ niệm,mà kỷ niệm thì nhất thời có thể nhớ,có thể ko,nhưng ko bao h quên đc,vì kỷ niệm về 1 ai đó....giống như 1 chiếc bình đựng nước trong suốt bằng pha lê...đẹp và quý giá...đựng đầy nước nhưng nếu nhìn ngang thì chẳng thấy có gì...muốn quên đi thì chỉ có thể đập vỡ chiếc bình ấy...mà nó thì ko thể...quá đẹp...quá quý giá để đc bảo lưu...trường tồn mãi mãi............
.........vì đơn giản tình yêu là 1 bài toán...yêu nhau là 1 đa thức gồm phép cộng và nhân...chia tay là sự độc diễn của phép chia đơn điệu...có thể với ai đó...sau khi chia tay 1 tuần...tình cảm đã giảm đi 1 nửa....tuần tiếp chỉ còn lại 1/4 thứ tình cảm ban đầu...thời gian cứ mệt mài thực hiện phép chia...nhưng mãi mãi sẽ không bao h chia hết để quên đi thật sự...con ng` mà...có khi nào tình cảm chỉ là con số 0......